Creepypasta nói đơn giản là những mẩu chuyện, video rùng rợn trôi nổi trên mạng. Về bản chất có thể gọi creepypasta là truyện ma cũng không sai, tuy nhiên sức hấp dẫn của nó lại mạnh hơn rất nhiều một phần bởi chúng được thuật lại một cách chi tiết, có thời gian địa điểm xác thực giống như chính người trong cuộc kể lại hơn là sản phẩm thêu dệt của trí tưởng tượng. Một số câu chuyện được cho là dựa trên sự kiện có thật truyền tai nhau, như một bản nhạc khiến cho hàng loạt người tự tử sau khi nghe hoặc dễ chấp nhận hơn là phát hiện về các sinh vật kì lạ... chính yếu tố "nửa tin nửa ngờ" này đã tạo ra một không khí bí hiểm xung quanh creepypasta, kích thích trí tò mò cũng như lôi cuốn những người theo dõi. Tuy nhiên, sự thực về creepypasta hoàn toàn ko được kiểm chứng. Và dường như nó chả ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người xem nếu ko bị ám ảnh.
Và với thiện chí đó, tui coi như đây là nơi post các mẩu chuyện creeepypasta AKA Creepypasta FC ai yếu tim không nên join.
Các lưu ý khi post bài:
Ko sử dụng hình ảnh về Creepypasta nhằm mục đích hù dọa người khác. Hình ảnh phải để trong spoil và warn trước. Cố ý vi phạm sẽ bị ăn thẻ đến ban nick.
Ko dùng lời lẽ chế nhạo, xúc phạm người khác nếu họ lo lắng, hoảng sợ. Cố ý vi phạm sẽ bị ăn thẻ đến ban nick
Cứ thử dọa nạt bà con chòm xóm bằng cái creepypasta này đi, tui cho ra đảo luôn
Còn nữa, có post ảnh creepypasta thì đừng có tàn trữ lâu trong máy, không hốt link thì cẩn thận đó, không tin thì cứ thử
Post 1 mẩu truyện về Creepypasta có nguồn, Credit đầy đủ +3$
Ngày 8 tháng 9, 2009, David Hôm nay, chúng tôi chuyển đến nhà mới. Tôi thấy rất không vui và chán nản vì máy tính chưa được nối dây và nó đứng thứ #1 trong danh sách thứ hay nhất đối với tôi. Tôi bắt đầu vòng quay thường lệ mỗi ngày của tôi trừ việc chơi máy tính. Thức dậy, oằn oại trên giường khoảng nửa tiếng, ăn sáng, xem TV, ăn trưa, lại xem TV, ăn tối, đi ngủ. Nếu máy tính đã được nối dây, tất cả những phần "xem TV" sẽ là chơi flash game. Thế nên cả ngày hôm nay chán kinh khủng.
Ngày 10 tháng 9, 2009, Vẫn là David Hôm nay, bố tôi cuối cùng cũng nối dây máy. Tôi tìm được rất nhều flash game, nhưng có một trò hay hơn bất cứ trò nào tôi tìm thấy. Trò Chơi Tra Tấn. Đó là một trò chơi để giải tỏa stress với một con búp bê giẻ rách không cử động mà bạn có thể làm mọi việc khủng khiếp với nó. Vũ khí của bạn để tra tấn con búp bê là bàn tay dùng để kéo tay chân nó rời ra, dây thừng, một khẩu súng ngắn, một khẩu súng săn, một lưỡi cưa và còn nhiều nữa. Một vài thứ có thể dùng với nó để nó đau đớn tột cùng như một cơn đau nửa đầu, ví dụ như là lột da toàn bộ cái đầu hắn mà không làm chết nó. Trò chơi này làm những trò chơi thường lệ của tôi vui hơn nhiều
Ngày 11 tháng 9, 2009 Hôm nay, tôi bắt đầu đi học ở ngôi trường mới của tôi. Tôi phải học toán nhiều hơn bất cứ môn nào, tệ thật vì nó là môn tôi ghét nhất. Nhưng tôi có một người bạn mới. Tên cậu ấy là Eric. Tôi kể cho cậu ấy khá nhiều về những flash game tôi tìm thấy, mặc dù tôi chủ yếu nói về Trò Chơi Tra Tấn. Và cậu ấy cũng cảm thấy hứng thú nhất với trò chơi đó, giống như tôi. Cậu ấy bảo cậu sẽ chơi nó ngay khi từ trường về. Tôi khi đó đã nghĩ về vài thứ kì lạ về trò chơi đó, như là "Nếu những người trong trò chơi là những linh hồn đã xuống địa ngục và sẽ bị tra tấn trong trò chơi đó mãi mãi? Mình chắc nó chỉ là flash game thôi."
Ngày 13 tháng 9, 2009
hôm nay tôi nhận được tin nhắn của bạn tôi Eric nói thế này. "Hôm qua, khi tớ ở trường, em họ của tớ John không ở trong bất cứ lớp nào nó tham gia. Tớ nghĩ là do nó trốn học thôi, nhưng khi tớ về nhà và chơi Trò Chơi Tra Tấn có 4 thứ rất khó để nhận ra điểm khác biệt trong người cậu tra tấn trong trò chơi. Người đó không có gì giống nó, nhưng 4 điểm khác biệt lại khá giống với John. Tớ hơi sợ. Cậu đến nhà tớ vài tiếng được không?
Tôi còn sợ hơi cả cái "hơi sợ" của cậu ấy sau khi đọc tin nhắn. Có khi giả thuyết của tôi đúng thật...
Ngày 1 tháng 10, 2009
Rất xin lỗi vì tôi đã không viết gì trong 17 ngày, tôi đã rất sợ vì cái gì đó. Tôi đã tới nhà Eric và cậu ấy chẳng thể tìm được ở đâu. Ba mẹ cậu ấy khóc rất to. Tôi hỏi họ chuyện gì vậy, và mẹ Eric nói, "Con trai tôi...nó...*hức*...tự treo cổ mình."
Sau khi tôi về nhà, tôi nhận ra một thứ. Khuôn mặt bình thường của người đàn ông trong Trò Chơi Tra Tấn đã bị thay thế bởi mặt của Eric, với hàng nước mắt chảy dài
Cuốn nhật ký còn có một phần khác, nhưng nó vấy máu tới nỗi không đọc được. Có vẻ như nguyên nhân là một khẩu súng ngắn.
Tài Sản Tài Sản:
.:: Bori ::./i>
Huy hiệu :
Bài gửi : 5016
Gil : 3807
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Thu Jan 03, 2013 5:09 pm
cái bài Tom & Jerry ấy, mặc dù hớn ghê lắm nhưng vẫn k thể mở cái spoi ra đc, ta bị yếu t*ym tình hình là ta nhát nhưng ta muốn tham gia cái FC này
góp bài đây ^O^
Đoạn phim mickey bị ma ám
Hẳn là bạn còn nhớ chuỗi phim hoạt hình Mickey Mouse từ những năm 1930? Tôi nghe nói có 1 cảnh chưa từng được phát hành..., chính xác hơn thì không ai dám....
Thoạt trông thì nó chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là 1 đoạn lặp đi lặp lại chiếu cảnh Mickey đi bộ qua 6 toà nhà trong tầm 2 phút trước khi mờ dần. Tuy nhiên, khác với những tập thường thấy, nhạc nền ở đây lại đậm chất kì quái. Thậm chí còn không thể được gọi là "âm nhạc"!! Chúng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nện phím đàn piano (tầm 1' rưỡi), sau đó toàn là tiếng xì xèo (như lúc TV mất tín hiệu). Đến Micky cũng bất bình thường. Chú không vui vẻ, không nhảy nhót, không mỉm cười mà chỉ bước đi, với đầu cúi gằm & vẻ mặt u buồn.
Khi Leonard Maltin kiểm tra lại đoạn phim để cho vào bộ hoàn chỉnh, ông chỉ nghĩ nó đơn giản là bị lỗi & không thể sử dụng được. Dù vậy, ông vẫn muốn lưu lại 1 bản vì dù sao thì đó cũng là 1 sản phẩm của Walt's. Cuối cùng, lúc xem lại trên máy tính, ông nhận ra rằng... ĐOẠN PHIM ĐÃ KÉO DÀI THÊM 7'4s.
Những điều tôi sắp kể dưới đây, đều được cung cấp từ chính người quen của ông Maltin & trợ lý riêng của 1 trong những nhân viên điều hành cấp cao của Disney:
"Sau khi đoạn phim chuyển sang màu đen, nó cứ như thế mãi cho đến phút thứ 6 rồi quay lại cảnh Mickey đi bộ. Âm thanh lần này nghe khác hẳn. Thay vì tiếng piano, chỉ có tiếng thều thào. Không phải là tiếng nói, mà nghe như tiếng khóc gào vọng vang.
Đến khi tiếng động không còn rõ ràng & ồn hơn, hình ảnh bắt đầu biến đổi. Vỉa hè bắt đầu đi theo hướng bất hợp lý so với cách Mickey bước đi. Gương mặt u buồn của Chuột thì chầm chậm nhếch mép cười. Phút thứ 7, tiếng thều thào chuyển thành tiếng thét nghe phát ớn, còn hình ảnh thì càng lúc càng nhoè. Thêm nữa, vào cái thời kì đen trắng lúc bấy giờ thì màu sắc trong phim cũng lạ. Mặt Mickey bắt đầu rời ra, mắt chảy dài xuống cằm trong khi miệng kéo lên sang bên trái gương mặt. Các toà nhà trôi nổi, vỉa hè thì vẫn vô lý & cong lệch. Ông Maltin rùng mình, rời khỏi phòng, yêu cầu 1 nhân viên xem nốt đoạn phim & ghi chép lại mọi thứ xảy ra cho đến phút cuối cùng & đặt lại đĩa vào kệ đằng sau ngay lập tức.
Tiếng la hét kinh hoàng tiếp diễn cho tới khoảng sau phút thứ 8, khi đột ngột cắt mặt Mickey trong tiếng nhạc nền lạc nhịp.
Bảo vệ - người trực hôm đó, kể rằng sau khi video kết thúc, anh nhân viên lập cập đi ra, mặt xanh xao. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại: "Cả đời chưa từng chịu đựng điều này" những 7 lần trước khi... giật súng của bảo vệ & tự bắn mình.
Chi tiết duy nhất mà tôi được chính Leonard Maltin tiết lộ là về khung đoạn cuối cùng. Nó có 1 dòng chữ tiếng Nga: "Những con mắt Địa Ngục kéo khán giả vào trong". Theo tôi biết, chưa từng có ai khác xem đoạn băng. Tuy nhiên, cũng có hàng tá nhân viên cố gắng đột nhập xưởng vẽ & tung lên mạng; tất cả bọn họ đều mất việc ngay tức khắc (...)" Tuy hãng Disney đã có biện pháp ngăn chặn nhưng đoạn phim ma quái này vẫn bị lộ.
Nguồn: Voz
Tài Sản Tài Sản:
Thánh OkitaSuper Member
Bài gửi : 1217
Gil : 2076
Stt : Cho em bất cứ thứ gì em muốn...Để sau này , khi đối mặt với cám dỗ , em đã có đủ để nói "không"...
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Thu Jan 03, 2013 6:35 pm
Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. " Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà", cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....
Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......
Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....
Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm
Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :
Lần tới bạn vào thư viện, phải chắc chắn rằng bạn để mắt đến một cuốn sách. Không có cuốn nào như nó đâu, và không hề có bản sao nào hết. Nó có thể nằm ở bất cứ đâu trong thư viện. nó có thể nằm bất cứ đâu ở bất cứ kệ nào, bàn nào, hoặc nằm trên tay của người nào đó. Bìa sách được làm từ vải, và có tựa đề là “ YOU “.
Một khi bạn tìm ra quyển sách, đừng mở nó. Đến ngay chỗ thủ thư và mượn nó. Người thủ thư sẽ nhìn bạn với ánh mắt lạ kì và nói “Ơ… quyển sách đó…”.
Đem nó về nhà. Bạn có thể tò mò mở cuốn sách, nhưng mà đừng làm. Lúc nửa đêm, đi vào phòng, sách cầm trên tay, và đóng cửa lại chui vào tủ quần áo. Chắc chắn rằng mọi thứ bạn thấy chỉ là bóng tối, và âm thanh bạn nghe được chính là tiếng tim đập của mình.
Mở quyển sách ra. Quyển sách chứa đựng mọi thứ về quá khứ, hiện tại, và tương lai của bạn. Khi bạn lật từng trang sách, đi từ những sự kiện quá khứ, và dừng ngay khi bạn đến sự kiện hiện tại. Bạn sẽ biết rằng khi nào cần dừng, bạn sẽ thấy mình đang ngồi trong tủ và đọc quyển sách này.
Trước khi bạn lật đến để đọc các sự kiện tương lai, hãy nghĩ rõ ràng khi mà bạn THẬT SỰ muốn biết về tương lai mình.
Nếu bạn quyết định không đọc nữa, đóng nó lại, bỏ nó ở cái tủ đặt trên sàn nhà trong phòng của bạn, và bỏ đi. Nhớ là phải NẰM trong cái tủ đồ của bạn. Bạn sẽ thấy rằng sáng hôm sau quyển sách sẽ biến mất.
Nếu bạn quyết định đọc tiếp, và bắt đầu lật trang giấy tiếp của quyển sách. Quan trọng là bạn KHÔNG ĐƯỢC hét lên khi mà bạn đọc được cái chết của mình. Đừng rời mắt khỏi quyển sách khi mà bạn thấy mình bị kéo sâu vào bóng tối nơi mà bạn đang ngồi, chính là cái tủ quần áo. Không được nháy mắt khi mà bạn bị xé ra từng mảnh bởi một con thú đói khát, quyển sách nhuốm máu nằm cạnh sàn nơi mà chân tay bạn bị cắt đứt. Đừng sợ hãi khi mà bạn cảm nhận được bàn tay của con quỉ dữ đang ở trên vai bạn…
nguồn: voz
Tài Sản Tài Sản:
.:: Trắng ::.Administrator
Huy hiệu :
Bài gửi : 9465
Gil : 2871
Stt : My Endless Love ♥
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Tue Jan 08, 2013 7:35 pm
Hôm đó là ngày 2 tháng 1, 2:04 sáng. Tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa. mỗi 3 giây 1 lần gõ. Tôi ngồi dậy và bước ra cầu thang đi xuống. Càng đi xuống tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, giống tiếng tim đập hơn là gõ cửa. Khi tôi đến ngay cánh cửa, tiếng gõ dừng lại, tôi nhìn ra ngoài và chẳng có ai ở đó.
Tôi trở về phòng và nằm lên giường, suy nghĩ chắc chỉ là một trò chơi khăm của bọn con nít. 4:21 sáng tôi thức dậy bởi tiếng đóng cửa. Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi. Nhìn qua cửa sổ lạnh buốt tôi tìm thấy dòng chữ " Cười đi " viết ngay ở đó. Tôi lấy cái điện thoại kế bên, chuẩn bị gọi 911, và chỉ nghe được dòng chữ nói là " Ta kêu ngươi cười đi mà ". Tôi đã khóc và bỏ chạy thục mạng ra ngoài.
Ngay khi tôi chạy ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm đối diện đường bên kia. Họ đã đưa tôi vào và giữ tôi trong khi tôi khóc sướt mướt. Họ gọi cảnh sát. Đúng 5:42, cảnh sát đến nhà hàng xóm và sau khi đã khám xét nhà tôi kĩ càng. Họ nói rằng chẳng có bằng chứng nào nói là có người đột nhập vào nhà tôi ngoài tôi. Dòng chữ trên cửa sổ đã biến mất, cũng như là trên cái điện thoại. Họ bảo tôi rằng hãy ngủ đi và khuyên tôi hãy đi khám bác sĩ về căng thẳng và suy nhược thần kinh. Chết tiệt. Tôi biết điều xảy ra với mình là sự thật.
Tối hôm sau, sau khi ở lại một ngày tại nhà hàng xóm, tôi quay trở về nhà. Tôi lên phòng ngủ và đặt một cái camera. Nó hướng thẳng đến cái cửa phòng ngủ. Tôi đặt chế độ quay và đi ngủ. May thay, tôi ngủ ngon giấc suốt đêm. Tuy nhiên, khi mà tôi xem lại đoạn băng, Tôi không thể nào tin vào mắt mình.
3 giờ sáng, có một thứ gì đó trồi lên từ dưới giường ngủ của tôi. là một người đàn ông trần truồng, gầy còm. anh ta đứng dậy và nhìn tôi ngủ trên giường. anh ấy cứ đứng như vậy gần như hàng giờ, không cử động. Và anh ta bắt đầu di chuyển. anh ta đi đến chiếc camera đến khi mặt anh ta hoàng toàn nằm gọn trong tầm nhìn. anh ta hoàng toàn nhợt nhạt và mạch máu gân máu đều lồi lên trên đầu. đôi mắt thì hoàn toàn đen, với một nụ cười trên gương mặt. Anh ta nhìn vào cái camera trong vòng 2 tiếng đồng hồ, không nháy mắt, chỉ nghiêng đầu qua lại.
Sau khi 2 tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào chiếc camera đã qua, anh ta trở về và đi xuống giường tôi . Tôi trả qua đoạn băng đến đoạn mà chiếu tôi lúc thức giấc và bước đến cái camera. Video đã ngừng. Tôi chết lặng trong sợ hãi. Đoạn phim cho thấy anh ta chui xuống giường chứ không rời khỏi. Dù cho đó là cái gì, nó vẫn ở đó.
nguồn: voz
Tài Sản Tài Sản:
Thánh OkitaSuper Member
Bài gửi : 1217
Gil : 2076
Stt : Cho em bất cứ thứ gì em muốn...Để sau này , khi đối mặt với cám dỗ , em đã có đủ để nói "không"...
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Sun Jan 20, 2013 8:27 pm
Trong một giấc mơ bạn đang đứng trong một căn phòng.Và ở đó bạn thấy một mụ già điên đang tìm kiếm một cái gì đó, lục lọi ngăn kéo này đến ngăn kéo khác. Bạn hỏi muj ta , " bà đang tìm kiếm cái gì thế?" Mụ già quay lại và chìa tay ra. "Ta đang tìm cho ngón tay út của ta." Bạn nhìn vào bàn tay của mụ , và thấy bà ta không có ngón tay út. Sau đó mụ già hỏi, "cậu có thể giúp ta tìm nó không?" Nếu bạn có ước mơ trên, hãy chắc chắn rằng bạn nói “ có “ với yêu cầu của bà ta, và tìm ngón út của bà ta. Bởi vì nếu bạn nói không hay không thể tìm thấy ngón út của bà ta, bạn sẽ không bao giờ có thể thức dậy .
Tài Sản Tài Sản:
.:: Trắng ::.Administrator
Huy hiệu :
Bài gửi : 9465
Gil : 2871
Stt : My Endless Love ♥
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Sun Jan 20, 2013 8:32 pm
Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học vừa mới bắt đầu một công việc mới trong một tòa nhà văn phòng lớn. Một hôm cô đang đi bộ đến nơi làm việc thì một xe tang màu đen chầm chậm cặp sát cô, và nó bắt đầu chạy với tốc độ cực chậm. Điều này đã làm cho cô cảm thấy rợn người. Cô luôn cố gắng liếc nhìn chiếc xe tang trong khi vẫn vừa đi vừa giả vờ như không thấy gì.
Tài xế bỗng nhoài người ra ngoài cửa sổ và gọi cô bằng một giọng nói sâu và trầm đặc, "Bạn có cần quá giang xe không?" Cô quay qua và thật sốc khi nhìn thấy gương mặt của tài xế, vô cùng xấu xí và bị biến dạng thì gần như toàn bộ. Da dẻ thì trắng bệt nhợt nhạt, một con mắt thì nằm cao trên trán còn con mắt kia thì thấp ở dưới. Người đàn ông chỉ vào phía sau của chiếc xe, trong đó có một cái quan tài gỗ. “Còn một chỗ trống. Còn một chỗ trống.” Người đàn ông hát khẽ.
Kinh hãi bởi vẻ bề ngoài của tài xế và lời mời kì hoặc, cô từ chối đề nghị để được quá giang xe. Trong lòng bất an và hỗn loạn, cô chạy thật nhanh đến văn phòng nơi cô làm việc. Cả ngày hôm đấy, cô ấy không thể tập trung làm việc, cô cứ nghĩ về người đàn ông lạ trong xe tang. Cuối cùng ngày làm việc cũng chấm dứt, “Bây giờ có thể về nhà để thư giãn rồi !” Cô tự nói to.
Cô làm việc ở tầng chín và khi thang máy đến nó đã chứa đầy người. Cô do dự một lúc trước khi bước vào. "Bạn có chắc chắn bạn không muốn đi vào?", Một giọng nói quen thuộc, sâu và trầm hỏi. "Còn một chỗ trống. Còn một chỗ trống.” Vô cùng hoảng vía, đó là người lái xe tang sáng nay, đang nhìn cô với ánh mắt lệch lợm ghê tởm của hắn. Bật người lại, cô nói "Đông quá rồi, tôi đi cầu thang bộ vậy!" Người tài xế nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắc sắc lẹm trong khi cửa thang máy khép lại.
Cô chỉ vừa bước vài bước xuống thang thì nghe thấy một tràng hỗn hợp tiếng la hét thất thanh. Cô vội vã xuống cầu thang và phát hiện ra cáp thang máy đã bị bong và tất cả hành khách đều bị nghiền nát trong đống đổ vỡ.
Tài Sản Tài Sản:
.:: Trắng ::.Administrator
Huy hiệu :
Bài gửi : 9465
Gil : 2871
Stt : My Endless Love ♥
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Mon Jan 21, 2013 9:11 pm
Được rồi ... ờ ... Tôi không hay thế này, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm thế phòng trường hợp họ yêu cầu thêm chứng cứ hoặc một cái gì đó.Tôi tên là Graham Luciani. Tôi 28 tuổi, sống một mình trong ngôi nhà thời thơ ấu của tôi. Tôi được thừa kế nó một vài năm trước đây, sau khi cha mẹ tôi qua đời, tất nhiên. Mẹ tôi mất đầu tiên, và một vài năm sau đó, cha tôi mất, để lại cho tôi cái nhà. Tôi là người trẻ nhất trong số 8 anh chị em, vì vậy bạn có thể tưởng tượng ngôi nhà lớn như thế nào để chứa từng ấy người.
Thỉnh thoảng tôi điên lên vì cô đơn, việc làm của tôi là ngồi một mình trong căn phòng, nhập số vào máy tính. Không có tương tác với con người ở đó. Khi tôi được thừa kế nhà, tôi không biết làm thế nào cha mẹ tôi đã quản lý nó. Cửa sổ mở hết ra, trong vườn cỏ mọc um tùm, và đồ nội thất bụi bặm, bẩn thỉu như bị bỏ bê.
Sau khoảng một tuần, tôi đã khiến ngôi nhà trông đẹp hơn hẳn, nhưng một thời gian sau đó, ngooi nhà quá lớn và tôi không thể một mình chăm sóc nó được. Tôi quyết định chuyển ra ngoài, tôi nên chia ngôi nhà thành 2 nhà liền kề nhỏ hơn và cho thuê một trong hai. Tôi sẽ không phải dọn dẹp nhiều, và tôi sẽ kiếm được tiền từ việc cho thuê nhà. Thật là một ý tưởng tuyệt vời
Tại thị trấn nơi tôi sống, trước khi thực hiện bất kỳ thay đổi lớn nào ( như xây một hồ bơi, phá dỡ, xây dựng, mở rộng ...), đầu tiên bạn phải ghé thăm City Hall, thảo luận về các kế hoạch của bạn, và xin phép. Nó khá đơn giản. Tuy nhiên, trường hợp của tôi không như vậy. Tôi đến thăm City Hall sau khi thực hiện một cuộc hẹn với một ông Alan Carter, Giám sát Phát triển. Tôi ngồi xuống, và sau khi đã thảo luận ý tưởng của tôi để phát triển nhà của tôi thành 2 nhà liền kề, ông đã liên lạc với ai đó yêu cầu một người thu thập các bản thiết kế nhà tôi từ phòng hồ sơ để tôi có thể giải thích rõ chính xác những gì tôi đang nói đến, và những gì tôi dự định làm. Sau một vài phút trò chuyện, một thiếu nữ khá hấp dẫn bước vào phòng mang theo một cuộn giấy A3. Cô đưa cho ông Carter, và sau khi nở một nụ cười với tôi, cô ấy bỏ đi và không trở lại.
Tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp, cho đến khi ông Carter cho tôi xem những bản thiết kế. Đầu tiên, tôi không để ý lắm, nhưng ngay lập tức, tôi nhận thấy dường như có một cánh cửa dẫn đến một căn phòng nhỏ với một cầu thang bộ trong nhà bếp của tôi. Tôi chỉ Carter, và ông nhìn tôi đầy ngạc nhiên. "Ông Luciani, cái này hình như là một cầu thang tầng hầm "Tôi kinh ngạc. Tôi đã từng sống trong ngôi nhà này gần 20 năm (sinh ra, rời gia đình và trở lại lần nữa) và tôi đã không một lần biết về bất kỳ tầng hầm nào. Tôi hỏi Alan Carter liệu tôi có thể mang bản vẽ về nhà để nghiên cứu không, nhưng ông từ chối, nói rằng ông không thể cho phép tôi mang bản gốc. Tuy nhiên, ông đã cung cấp cho tôi một bản sao. Khi trở về nhà đêm đó, tôi pha cho mình một tách cà phê, nhìn xung quanh nhà bếp, khu vực mà có cánh cửa. Mẹ và cha đã dán giấy tường nhà bếp nhiều năm trước, và nó vẫn tốt đến bây giờ. Nó màu vàng hoa mẫu đơn, thật xấu xí, tôi đến gần, chạy vào nó và tìm bất kỳ dấu hiệu nào của một cánh cửa, tôi muốn xé nó xuống. Sau một thời gian ngắn dò dẫm xung quan, tôi đã tìm thấy một mảng nhỏ không đồng đều, tôi lấy một con dao nhà bếp ra khỏi bồn rửa, và bắt đầu rạch.
Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng thấy một cánh cửa. Cánh cửa được làm bằng gỗ tương đối vững chắc, không có tay cầm. Thay vào đó, tôi có thể mở bằng cách trượt, tương tự như cánh cửa tự động trong các siêu thị. Cánh cửa mở ra một không gian trống rỗng và lạnh. Có một căn phòng ở ngay dưới cầu thang. Tôi dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh. Không có bất cứ điều gì thú vị về căn phòng này. Hoặc ít nhất, chả có lí do gì để che nó đi. Có mùi của bụi bẩn và đất, cha mẹ tôi hẳn phải biết rõ về nơi này, họ là những người đã trang trí ngôi nhà trước khi tôi sinh ra. Với ánh sáng đèn pin, và con dao, tôi bước vào phòng. Nó dẫn vào một nơi có vẻ chỉ có một màu đen vô tận, sâu thẳm.
Tôi tự hỏi tôi có nên quay lạ, nhưng ý tưởng có một khu vực mở ra ở dưới sàn nhà trong khi tôi ngủ trong nhà khá là đáng sợ, và tôi chỉ muốn kiểm tra nó thôi. Tôi đi xuống cầu thang. Bước chân của tôi tạo âm thanh vô cùng lớn trên nền cầu thang gỗ, và tôi đã đi xa hơn và sâu hơn vào vực thẳm, không khí trở nên ớn lạnh, và mùi của đất đã trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng tôi chạm đáy, và phát hiện ra rằng tôi không đứng trên gỗ, thảm, hoặc những gì bạn mong muốn có trong một tầng hầm, là bùn. Ánh sáng đèn pin cho thấy rằng tôi đang đứng trong một hành lang dài ồ ạt. Thận trọng, tôi bắt đầu bước xuống.
Cuối cùng, tôi đi qua một căn phòng bên trái, được tách ra từ hành lang mục nát bởi một bức màn mỏng. Tôi bước vào, sợ hãi bởi những gì tôi nhìn thấy. Bên trong căn phòng, tôi thấy một xác chết đã phân hủy của con người. Tất cả đã nát hết, và để lại một đống không đồng đều. Khi tôi bước vào phòng, mùi hôi thối của thịt đã đánh thức tôi khỏi mùi đất. Tôi cảm thấy bệnh, và bước ra khỏi phòng một phút để bình tĩnh lại. Tôi hoảng sợ. Tôi định quay lên lầu để gọi cho cảnh sát, nhưng tôi lại tò mò. Tôi lại bước vào phòng, nhìn xung quanh, dùng áo sơ mi để che mũi vì mùi hôi thối. Bên trong căn phòng có nhiều thứ kì lạ. Có một đài phát thanh nhỏ, bị hỏng trên một kệ, vài con gấu bông rải rác trên sàn nhà, và một con ngựa đu đưa, đã bị phá hủy hoàn toàn. Tôi cũng nhìn thấy một chiếc giường đơn. Có một kẻ giết nguời bệnh hoạn sống dưới này? Tôi bắt gặp một cuốn sách nhỏ, nằm mở trên kệ bên cạnh cái đài phát thanh, tôi tóm lấy nó và ra ngoài. Cảnh sát có thể kiểm tra hành lang sau. Tôi chỉ muốn ra khỏi đây trước khi có ai đó quay lại.
Khi tôi đi qua cánh cửa trượt, tôi ném cuốn sách tôi tìm thấy lên mặt bàn bếp, và đóng cửa lại. Tôi vô cùng kinh hãi, tôi sợ kẻ nào đó biết tôi đã ở đấy và lên đây giết tôi. Không có cách nào để chặn , tôi đã gọi cảnh sát và ngồi đối diện cái cửa với con dao làm bếp. Cảnh sát nói với tôi rằng họ sẽ đến ngay. Tôi ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp đối diện với cánh cửa mới tìm thấy, và nắm chặt con dao. Cuối cùng, sau một vài phút, tôi nhận ra tay và quần áo tôi đã rất bẩn thỉu khi xuống đó, và đứng dậy nhanh chóng rửa sạch tay dưới vòi nước. Tuy nhiên, tôi bắt gặp cuốn sách tôi đã mang lên. Tôi nhặt nó lên và quan sát. Nó được làm bằng da. Nó rất dày. Tôi mở nó ra.
Có những hình ảnh giống như trẻ con vẽ một sinh vật lạ, tôi không hiểu. Đó dường như là một cuốn nhật ký vì có ngày tháng trên mỗi trang, và nó dường như viết từ năm1978. Trong suốt cuốn nhật ký, những hình ảnh của sinh vật kỳ lạ này, cùng với những chữ viết nguyệch ngoạc nhìn mơ hồ của con người là một chủ đề định kỳ, và đôi khi, tôi thấy từ "đào". Có một tiếng gõ mạnh tại cửa trước của tôi. Tôi đứng dậy, vẫn nắm chặt con dao làm bếp. Đó là cảnh sát.
Họ lục soát nhà, và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Một trong những lo lắng của tôi là họ sẽ nghĩ rằng tôi đã giết người, nhưng cảnh sát thực sự khá cởi mở, và khi tôi cho họ thấy cuốn nhật ký, họ yêu cầu giữ lại để điều tra. Tất nhiên tôi đồng ý. Tôi được đưa đến căn nhà của một cảnh sát cho đến khi nhà tôi điều tra xong, và khoảng 3 ngày sau đó, họ đã có một số tin tức cho tôi. Họ thông báo với tôi rằng hành lang bên dưới ngôi nhà của tôi dẫn đến một trạm điện nhỏ cách khá xa nhà tôi đã bị đập tan vài năm trước đây và không được sửa chữa.
Ông nói với tôi rằng có ai đó thực sự đã sống trong căn phòng dưới nhà tôi, và sau khi làm một số phân tích DNA của tóc mà họ tìm thấy trên giường trong phòng, họ phát hiện ra nó tương tự của tôi. Ông cũng nói với tôi rằng họ đã kiểm tra các hồ sơ y tế trước của nhà tôi, anh ruột, chị ruột, em ruột của tôi và cha mẹ tôi, và phát hiện ra rằng mẹ tôi thực sự sinh đến 9 con, người lớn tuổi nhất trong số đó được sinh ra vào năm 1972, và đã được chẩn đoán mắc một căn bệnh không rõ nguyên nhân gây những đột biến khủng khiếp.
Tôi đã được xem giấy khai sinh, và khi tôi thấy cái tên trên đó, tôi giật mình.
Truyện dài thì nàng post từng chap một lên thôi vậy, hoặc là lập topic cho nó mới! Ta nói thế thôi chứ nàng hỏi lại Mod Trắng cho chắc ăn chứ ta có rành gì đâu
Tài Sản Tài Sản:
Thánh OkitaSuper Member
Bài gửi : 1217
Gil : 2076
Stt : Cho em bất cứ thứ gì em muốn...Để sau này , khi đối mặt với cám dỗ , em đã có đủ để nói "không"...
Tiêu đề: Re: [CREEPYPASTA] Những mẩu truyện kinh hoàng Thu Jan 24, 2013 6:15 pm