| pant.suIdol | Huy hiệu :
|
Bài gửi : 1373
|
Gil : 938
|
Stt : mình luôn đợi các bạn dưới lớp váy...
|
| |
| Tiêu đề: [SnK][oneshot] Tôi yêu em Thu Jul 25, 2013 12:08 am | | | | | | |
Tên fic : Tôi yêu em
Tên tác giả : Mon
Thể loại : SA, rồ-man
Cặp đôi : RiEren / MiEren
Tình trạng fic : hoàn thành
Summary: sau đợt truy sát titan nữ, Eren bị giao cho Chính Phủ quản lí. Ai đọc qua mang a phần này rồi sẽ dễ hiểu hơn mà chưa đọc cũng ko vấn đề, fic ko có spoiler
Note: fic này đầu tiên là cảm ơn cô bạn cùng bàn của Mon vì khác hẳn đám con trai Mon rủ rê, đã ko ngần ngại để đọc và nhận xét thẳng thắn. Cái tên fic "Tôi yêu em" cũng là do bạn ấy đặt :)
. . . . . . .
Mệt. Mệt. Nhức nhối. Đau thắt. Phòng làm việc của một tay già nua bắt đầu thở ra những tiếng kọt kẹt ảm đạm. Phòng không nhiều người, chỉ có tay già nua đó và một cậu nhóc mười lăm tuổi đang đứng thẳng trong tư thế chào tuyệt đẹp. Cũng không có dấu hiệu gì của sự sôi nổi, chỉ là sự dè chừng và thất vọng bao trùm.
-Eren Jeager? – tay già nua hỏi, lão vuốt râu trầm tư, đôi mắt diều hâu đen cố lẩn tránh người lính trẻ trước mặt như cố lẩn tránh một con quái vật – nếu được yêu cầu biến mất, cậu sẽ biến mất mà không thắc mắc?
-Vâng, thưa ngài.
-Kể cả ngay bây giờ?
-Vâng, thưa ngài.
-....Cậu được phép yêu cầu một điều với tư cách là một người anh hùng...
-Vâng, tôi muốn được nhìn thấy biển.....
-Không... – đôi mắt màu lục bảo khẽ xáo động, đè nén trong ánh nhìn xa xăm là vô vàn những cảm xúc phức tạp khó nắm bắt – không...tôi muốn... Bàn tay ghì chặt nơi con tim đập mạnh...
“Tôi muốn...” . . . . . .
Mikasa và Eren Nửa đêm
Đôi trai gái ngồi im lặng trong phòng ngủ của người con gái. Không gian tưởng như phảng phất sự lãng mạn qua nhịp tim dồn dập của Mikasa. Eren đột nhiên được Chính Phủ gửi về giao cho đội trinh sát dưới sự quản lí của Hạ sĩ sau hơn ba tháng “bị giam giữ”, và ngay khi được trả về, điều đầu tiên cậu ấy làm là ghé qua phòng cô, giữa nửa đêm. Mikasa không hiểu, cô chẳng thể hiểu nổi lí do cho hành động bất bình thường của cậu và cô cũng không có ý định tìm hiểu nó, ít nhất là cho tới thời điểm này điều duy nhất cô muốn nghĩ tới là ở bên cạnh Eren thật lâu, thật lâu hết mức có thể để bù lấp cho những ngày phải rời xa.
-Eren...cậu....
-Mikasa, nếu ngày mai tớ biến mất thì cậu sẽ làm gì?
Eren chen ngang câu nói bằng một câu hỏi không liên quan, cậu cởi chiếc chìa khóa và đặt nó xuống cái bàn cạnh giường. Mikasa nhăn mày, cô không hiểu ý nghĩa của câu nói cũng như hành động kia. Cô dừng niềm vui mừng vừa le lói trong tim. -Đùa như vậy không hay đâu, Eren, cậu nên đi ngủ sớm.
-Mikasa, nếu ngày mai tớ biến mất thì cậu sẽ làm gì? – Eren lặp lại, nghiêm túc
-.........
-Tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ nhất-định-sẽ-bảo-vệ-cậu! Giờ về đi ngủ đi.
-Thôi đi, tớ không phải con nít!!...A....à...Không, tớ hỏi nghiêm túc – Cậu nhảy dựng lên nhưng lại dừng, cậu ngồi xuống ghế nhìn thật lâu vào đôi mắt đèn tuyền của cô gái cũng đang dõi theo từng cử động của mình, nửa khẩn khoản. Môi mấp máy từng âm khe khẽ đủ để mình cậu nghe.
Im ắng.
Mikasa co chân, cô ngồi thụt lùi lại cho tới khi lưng chạm vào thành giường. Ánh đèn cồn lập lòe kéo dài vô tận hai bóng song song in hằn trên nền đá. Cô gái thi thoảng nhìn Eren rồi lại đưa mắt lên trần nhà, “một màu đen đục. Lại nữa...”. Mikasa khẽ kéo chiếc khăn quàng cao quá mũi.
-Eren, chỉ cần cậu còn sống tớ có thể làm bất cứ điều gì. Chỉ cần là cậu tớ có thể quay lưng lại với cả thế giới này nên...đừng chết. Đừng chết!!
Im ắng.
-Hiểu rồi...
-...Tớ sẽ sống – một nụ cười kéo dài trên khuôn mặt cậu trai, không nhắc lại, không khẳng định, không lời an ủi, Eren rút trong túi áo hai phong thư mỏng đặt xuống bàn, ngay cạnh chiếc chìa khóa rồi trở về - Ngày kia hẵng mở. Một cái kia cậu gửi hộ cho ngài Levi.
- À....Mikasa, cảm ơn....
Cậu đưa tay vẫy. Dáng người như sụp xuống, cố níu kéo rồi chìm dần trong bóng tối bao vây.
Kẹt. Cạch.Cánh cửa khép lại.
Câu nói cuối làm Mikasa bối rối, cô bàng hòang lao ra ngoài nhanh hết mức có thể, đôi tay cố với lấy một cái gì đó quan trọng sắp vụt mất. Eren đã về phòng.
Levi và Eren Sáng sớm.
-Eren.
-Vâng!
-Chỗ cửa này chưa sạch, dọn lại cho tới khi nó sáng bóng cho tôi.
Hạ sĩ nhăn mày nhìn hai ba vết bụi dính trên tay trong khi ra lệnh cho cậu nhóc mười lăm tuổi bằng chất giọng đều đều đến rùng mình. “Cả cái tủ sách này nữa, vẫn chưa sạch. Nhanh lên, đừng có lười” ngài lại kiểm tra và lại tiếp tục phát hiện ra những vết bẩn chưa chịu biến đi, lại bắt Eren dọn dẹp. Hanji đứng ngòai rỗi việc cười khúc khích, cô không hiểu tại sao người “đồng nghiệp” của cô không thể thành thật hơn để nói “Chào mừng cậu trở về” hay đại lọai như “Tôi muốn ở cạnh cậu lâu hơn một chút” thay vì làm thế này
-Hanji, nếu cô không có việc gì thì dọn vườn đi - Levi gằn giọng
-vâng vâng
Hanji lại càng cười lớn, cô nàng trước khi chạy biến còn cố tình nháy mắt với Levi như kiểu muốn trêu chọc rằng “Chúc tỏ tình may mắn nhá” Levi lườm nhưng cũng cho qua và quay trở lại kế hoạch loằng ngoằng do chính mình tự bày ra bằng cách bắt lỗi. Chính xác hơn là vừa bắt lỗi, vừa ngắm.
Eren Jaeger, trông cậu nhóc có chút kì lạ kể từ lúc về. Ngài không rõ sự kì lạ đó bắt nguồn từ đâu, cậu nhóc vẫn nóng vội, vẫn đầy nhiệt huyết, vẫn chưa bao giờ chịu khuất phục, vẫn sự bừa bộn thiếu đề phòng, vẫn là khuôn mặt nít ranh, vẫn...vẫn...; vẫn vậy nhưng cô độc. Cái cách cậu ta nhìn như thể sắp đi tới một xa, một nơi mà Levi sẽ chẳng bao giờ với tới, một thế giới nào đó mà cạnh cậu không tồn tại ngài. Hôm qua, Chính Phủ đã trả cậu nhóc về đội trinh sát sau cuộc thảm sát của titan nữ mà không nói rõ lí do, thậm chí đến Irvin cũng lẩn tránh mỗi khi ngài đề cập tới vụ này; tất cả chỉ càng khiến ngài thêm bất an.
-Eren, chỗ hành lang vẫn bẩn...
-Vâng! Tôi sẽ qua sau khi dọn xong tủ sách! – Eren dựng thẳng người đáp rồi lại tiếp tục công việc tổng vệ sinh. Im ắng.
-Ngài Levi...
-Ngài Levi...
-Ngài Levi...nếu hôm nay tôi biến mất ngài sẽ khóc chứ?
Eren bỗng nép người trong vùng tối, và hỏi một câu hỏi không liên quan. Tay nắm chặt lấy cây chổi khiến nó khẽ vang lên vài tiếng rên rỉ. Vai trùng xuống. Chờ.
-Không! Đừng có hỏi vớ vẩn, làm việc đi – Ngài gắt, lông mày chau lại cáu kỉnh. Ngài quẳng tập tài liệu sang một góc và bước tới gần Eren.
-Xin lỗi ngài...
-Nhưng nếu vậy thì thật...tốt...phải...
-Thật tốt....
Nụ cười kéo dài trên khuôn miệng cậu trai, buồn. Cậu nhìn ngài thật lâu, lâu tới mức đôi mắt xanh lục bảo đục dần. Cây chổi va đập mạnh với nền đá lạnh lẽo. Levi khẽ chững lại, ngài vội đưa tay lên quyệt dòng nước mắt mà ngài tưởng nó sẽ chảy ra từ khóe mắt cậu nhóc. Rồi chợt khựng lại, Levi mặt ửng đỏ.
-ah xin lỗi, tôi vừa nhớ có việc phải làm gấp. Tôi có thể xin mười lắm phút thưa ngài?
-....
-Mười phút
-Vâng, thưa ngài!
Dựa lưng vào tường, Levi im lặng nhìn theo tấm lưng khuất dần sau cánh cửa thư viện. Ngài không đoán được ẩn ý sau câu nói ấy, thật khó chịu. Hạ sĩ đưa tay day day hai bên thái dương suy ngẫm. Nắng tràn qua cửa sổ trải một mảng dài dưới chân người đàn ông nhỏ con như cố gửi một thông điệp bí ẩn.
“Trước lúc đi thằng nhóc đó đã nói gì nhỉ?” Con ngươi giãn ra. Một cơn gió mạnh chợt thổi qua...
“Tôi....” . . . . . .
Nhóm trinh sát nhỏ gồm ba người Levi, Irvin và Eren cùng hai lính bên đội cảnh vệ đã được cử đi ra ngoài thành làm nhiệm vụ ngay sau khi bữa trưa kết thúc. Đây là nhiệm vụ bí mật do đội trưởng Irvin chỉ huy, không ai biết mục đích chính của nhiệm vụ lần này ngọai trừ những người được chọn để tiết lộ nhưng có điều chắc chắn là tất cả cư dân sống ở thành Trost đều nghe thấy một tiếng gầm đau đớn của một con titan suốt cả đêm. Và trưa hôm sau, nhóm trinh sát chỉ còn bốn người: Eren Jager, cậu thiếu niên trẻ tuổi đã hi sinh trong khi cố cứu lấy Hạ sĩ khỏi con titan 15 mét. Với phần thân dưới bị mất và một nửa bên phải bị dập nát, chấn thương quá nặng để có thể phục hồi.
. . . . .
“Rồi sao? Lí do của ngài chỉ có vậy thôi sao thưa ngài?”
“Phải. Nếu chỉ có vậy thì tôi đi trước”
Mikasa nhìn Levi bằng đôi mắt hoang dại đến điên cuồng. Nó đen một màu đục ngầu rợn óc, cơn giận dữ đè nén khi nghe tin “Eren tử trận” giờ thấu lên tận óc nhưng cô gái vẫn không thể để bản thân chìm đắm trong cảm xúc. Mikasa ghì chặt lòng bàn tay tới ứa máu.
“Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền, thưa ngài”
Người con gái đứng trong tư thế chào rồi lui. Hai con người - hai chiến binh của đội trinh sát đi lướt qua nhau tựa như hai kẻ đối dịch.
Mikasa về phòng.
Tấm ga trắng phẳng phiu chợt trở nên nhăn nhúm dưới sức vò của đôi bàn tay. Ghì. Vò nát. Xé tọac tất cả. Mikasa điên cuồng trong chính cảm xúc của mình. Tại sao? Vì sao? Cái thứ tươi đẹp mang tên Thế Giới chẳng phải là đã quá đủ tàn nhẫn với cô rồi sao, mất gia đình một lần, mất gia đình lần thứ hai, mất gia đình lần thứ ba và giờ cô lại tiếp tục đánh mất lí do duy nhất để cô tồn tại. Mikasa lạc, cô lạc, mọi thứ như đang trượt thẳng khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Armin liên tục gõ cửa, cậu bạn gào lớn tên cô nhưng Mikasa không nghe thấy, tai cô lùng bùng những tiếng gầm rú và tâm trí cô ngập tràn hình ảnh Eren. Xoay người. Cô gái nằm co lại, hai tay cố ôm gọn lấy cơ thể như để bảo vệ bản thân khỏi những thứ rắc rối đang đâm sâu vào trong suy nghĩ. Giường trũng, mềm oặt, tự nhiên cô cảm thấy thế. Mikasa mò mẫm trong biển kí ức..”Mình đã sống quá tốt rồi...”
“Mikasa, nếu ngày mai tớ biến mất thì cậu sẽ làm gì?”
“Mikasa”
“Mikasa”
“Ngày kia hẵng mở. Một cái kia cậu gửi hộ cho ngài Levi.”
“Mikasa”
“Cảm ơn”
Ánh mắt bỗng bừng sáng. Mikasa bật dậy, cô lao ra chỗ chiếc bàn gỗ đặt gần giường, qườ quạng, lục tung cả cái tủ lên. Cạch. Tiếng kim lọai va chạm với nền đá vang lên lạnh toát. Chiếc chìa khóa nằm lăn lóc dưới sàn, nằm đè lên hai phong thư. Một cái đề chữ “Mikasa” một cái điền “Ngài Levi”, là chữ viết tay của Eren. Mikasa xé phong bì bên ngoài, một mảnh giấy nhỏ gấp đôi được đặt ở bên trong. Cô mở một cách cẩn thận, giữa mảnh giấy ố vàng nhàu nhĩ nhiều tuổi chỉ vỏn vẹn có mấy chữ
“Mikasa, tớ muốn sống”
Con ngươi chợt giãn ra hết cỡ. Mikasa sụp xuống, cô với tay mở cả phong thư gửi cho ngài Levi, không phải cô tò mò nhưng có gì đó buộc cô phải mở. Vẫn chỉ vỏn vẹn mấy chữ...
“Tôi...”
Một tiếng nấc nghẹn ứ trong cổ họng, vài giọt nước chảy dài bên gò má. Mikasa khóc nức, những tiếng khóc không tài nào phát ra thành tiếng trở thành những âm thanh vặn vẹo âm ỉ. Tóc trở nên rối lộn.
“Eren! Eren! Eren! Eren! Tớ yêu cậu!”
Levi đi tìm Irvin
Phòng làm việc của Irvin vẫn sáng nhưng không chỉ có mỗi mình người đó. Tiếng nói chuyện làm Levi không tiện bước vào nên ngài chọn cách đứng ngòai và nghe ngóng.
-Nhiệm vụ thành công thưa quý ngài.
-Tốt. Nhưng làm thế nào mà anh có thể làm cho hắn ta chấp nhận?
-Chỉ là vài sắp đặt nhỏ. Giờ nếu có thể tôi xin ra ngoài có chút việc...
Ngài, cổ họng nghẹn đắng. Câm lặng. Tay ấn mạnh chỗ khuỷu, áo sơ mi nhăn nhúm sau lớp áo choàng đen khoác ngoài Cạch. Cánh cửa khép lại.
Hai người đàn ông đứng kế cạnh nhau, căng thẳng. Irvin đưa tay lên che miệng
-Bộ cơ động thế nào?
-Hanji đã lo việc đó, thật ngạc nhiên là lúc ra khỏi thành nó lại bị thiếu vài linh kiện...
-...thật ngạc nhiên...
-Nhiệm vụ này làm người tôi hôi rình...
Hạ sĩ chau mày, ngài gõ gõ chân xuống sàn rồi rời đi. Trí não điều khiển những bước dài lần xuống tầng hầm. Không lí do, không mục đích, ngài vô tình tự đưa mình xuống cái nơi vốn để giam giữ Eren Jaeger. Lạ, người đàn ông ngập ngừng, từng ngón tay lân tới từng ngóc ngách của căn phòng, cảm xúc xoắn quặn trong từng giác quan. Trong vài giây ngắn ngủn, ngài tưởng như nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của tên nhóc ấy. Lồng ngực co thắt lại.
Ngài nằm vật xuống giường. Úp mặt cái gối bẩn thỉu. Lạnh. Giường cứng, đau nhức. Levi tự dày vò chính mình, ngài cào thật mạnh hai cánh tay làm nó túa máu. Khóe môi cũng nồng mùi tanh tưởi. Giá như có thể quay lại. Ngài nghĩ rồi nhanh chóng gạt nó ra khỏi tâm trí, ngài đang trở nên khác lạ. Sự mất mát quả là một con quỷ biết cách đùa cợt.
“Ngài Levi..”
“Ngài Levi...”
“Nhưng nếu vậy thì thật...tốt...”
“Tên nhóc đó đã nói gì nhỉ?”
Con ngươi giãn rộng. Levi bật dậy, nhấc gót. Ngài chạy vội. Giữa không trung đọng lại cái mùi mằn mặn... “Tên nhóc đó đã nói...nhớ rồi”
xxx
Một người lính sẽ được trao tặng danh hiệu khi họ hi sinh trong cuộc chiến. Một người lính sẽ được đồng đội của họ ghi nhớ tên. Cái chết của một người lính sẽ được tôn trọng. Nhưng, của một con quái vật thì không.
Trời chuyển xế chiều, một màu đỏ cam loang lổ vấy bẩn cả không gian. Cơn gió lộng quật rít từng tảng bóng rậm rạp kéo dài. Khu vườn của đội trinh sát bị lấp đầy bởi những tiếng quát tháo điên cuồng của Jean. Cậu ta là người cuối cùng của hôm nay, người thứ mười. Chỉ có mười người cúi đầu tiếc thương cho cái chết của người lính trẻ. Levi nép người sau những bức tường đá, ngài đợi cho Jean bỏ đi mới lộ diện.
Bia mộ của Eren nhỏ, nó được xây gần cái cây ưa thích của cậu thay vì ở trong khu mộ dành riêng cho lính bởi những lời phản đối của mấy con lợn đáng chết tiệt. Ngài ngắm nó thật lâu, từng ngón tay rờ nhẹ lên từng nét khắc, chậm rãi. Thật lạnh lẽo. Ngài không mang hoa nhưng lại mang nhẫn, một cái nhẫn đồ chơi mà đám trẻ con tặng cho ngài. Nó không đẹp, không giá trị nhưng Eren từng bảo thích nó.
“Eren”
“Eren”
“Eren”
“Cuối cùng tôi cũng nhớ”
“Tôi yêu em”
“Hãy cưới tôi”
Tiếng lá thổi xào xạc lấn át lời yêu. Nhưng, vậy là đủ với Levi, quá hạnh phúc với một cậu nhóc. Ngài nắm chặt chiếc nhẫn, chặt tới mức làm màu bạc vốn có của nhẫn chuyển dần sang màu đỏ. Levi rướn người “nụ hôn cuối, tôi xin trao tặng cho em” Một cảm giác ấm áp chợt chạy dọc sống lưng, có cái gì đó ngưng lại nơi đôi môi của hạ sĩ. Trời mát.
xxx Mikasa và Levi Đối thoại
-Hạ sĩ -Mikasa Ackerman? -Thư của ngài, từ-Eren -...Cảm ơn -.... -Thằng nhóc ranh này...Chết tiệt... -Chết tiệt...hình như là nước mưa.... -Mưa không rơi trong tầng hầm, thưa ngài...
“Tôi....” . . . . . . ....yêu ngài, Hạ sĩ”
“Xin lỗi và cảm ơn” .END.
|
| | | | |
|